Ta sẽ tập quên em


Thời gian sẽ là liều thuốc thật sự tốt để chữa lành những vết thương lòng, anh sẽ thử uống loại thuốc này dù không biết phải mất bao lâu mới quên được em, hay ít nhất là không còn tình cảm với em nữa.
Người ta thường nói bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận. Hai chữ duyên - phận trước đây anh không hiểu hết, nhưng giờ anh đã biết rồi. Anh biết em với anh chỉ là có duyên mà gặp được nhau, nhưng chúng ta... Không có phận để ở bên nhau.

Có lẽ rất nhiều người khác thấy em thật tàn nhẫn vì từ chối tình cảm của anh, cắt đứt sợi dây cảm xúc thật sự mãnh liệt anh dành cho em. Nhưng nếu là anh ở bên cạnh em, anh ấy - người yêu của em sẽ ở đâu bây giờ?

Anh đã tự hỏi mình như vậy để có đủ can đảm rời xa em.

Tình yêu không có đến trước và sau, chỉ là nói ra sớm hay muộn mà thôi. Anh biết điều đó, em cũng biết phải không? Nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra quá muộn, vì em đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều. Em xin lỗi - đó là câu em nói với anh lúc anh thổ lộ tình cảm của mình.

Anh đã tự ví mình như một gã điên vô cảm, chỉ biết cười với những nỗi đau. Nhưng chắc không đúng, vì kẻ vô cảm sẽ không biết nỗi đau là gì và càng không biết cười khi đau đớn tìm đến. Có lẽ chỉ là anh giận em quá nên tự trách bản thân mình mà thôi.

Anh là chàng trai Hà Nội trong lòng của nhiều người con gái, nhưng với em anh là một người anh trai đã ở bên cạnh cô gái Sài Gòn nhỏ bé là em suốt 5 năm qua, chia sẻ với em biết bao niềm vui, nỗi buồn. 5 năm, không quá dài, nhưng không hề ngắn phải không em? Anh biết đã có những lúc em cần yêu thương khác biệt ở nơi anh, nhưng anh không hiểu sao anh không nói ra, để đến khi anh ấy đến với em, ở bên cạnh em thì anh mới cho em biết thứ tình cảm muộn màng nơi anh.



Có lẽ khi mất rồi thì người ta mới nhận ra và muốn níu giữ phải không em? Nhưng em à, tình yêu như là gió, như là mưa. Đến bất chợt và đi cũng nhanh lắm. Anh, em hay bất cứ ai không đón nhận kịp, nó sẽ đi qua mất.

Vậy, anh có thể chờ những cơn mưa, những làn gió khác được không em?

Em có nhớ anh từng nói với em: Hạnh phúc là những nỗi buồn chấp vá. Có lẽ đúng mà cũng có thể sai. Bởi nỗi buồn hay niềm hạnh phúc đều là vị của yêu thương, không thể cứ mãi buồn để có tình yêu, không thể cảm thấy hạnh phúc thật nhiều thì đó là tình yêu thực sự. Dù tình yêu không nên đưa lên bàn cân, nhưng luôn phải có sự cân bằng thì tình yêu mới bền lâu phải không em?

Ngày anh rời Hà Nội vào Sài Gòn tìm yêu thương, anh cũng biết yêu thương của anh sẽ không trọn vẹn. Em đã rất bối rối lúc anh nói ra tình cảm của mình, và em nói xin lỗi. Lúc ấy anh cảm thấy giống như em đang là kẻ tội đồ đánh cắp trái tim anh rồi lại không nâng niu được nó. Anh cũng đã rất đau đớn khi biết rằng sẽ mãi mất em, vì anh và em chỉ có duyên, nhưng không có phận.

Giờ đây, dù anh đang ở rất gần em, anh dần tập thích nghi với đất Sài Gòn và anh cũng đang tập quên em.


Nếu điều đó làm anh tìm lại được yêu thương đã để lạc mất và em cảm thấy mình đang hạnh phúc, anh sẽ chấp nhận gói đoạn ký ức 5 năm cùng với em, cất nó ở một góc trong trái tim mình.

Thời gian sẽ là liều thuốc thật sự tốt để chữa lành những vết thương lòng, anh sẽ thử uống loại thuốc này dù không biết phải mất bao lâu mới quên được em, hay ít nhất là không còn tình cảm với em nữa.

Ta sẽ tập quên em

Quên cô gái Sài Gòn bé nhỏ,

Quên cả yêu thương còn dang dở,

Quên mối tình không thể viết nên thơ.
Từ khóa :